Nhắc đến nhỏ Hoa, lớp trưởng lớp tôi, cánh con trai đều rợn da gà. Người đâu mà "chằn” hết biết, dù rất nhỏ con. Đã lên lớp 12 rồi mà "đẹt” như học sinh lớp 6. được cái là Hoa học giỏi, cộng thêm việc ai cũng sợ nên cả lớp bầu vào chức danh lớp trương kiêm cán sự môn anh văn. Từ trước đến nay, ít ai dám đến hỏi, lơ tơ mơ là bị "phang” ngay: - Hỏi người ta cái giọng như vậy, ai mà trả lời. Bộ ông nội hả? - Hỏi chi nhiều dữ vậy? Dễ ợt mà không biết! Có lần thầy dạy môn sử bận công chuyện nên thầy giao bài cho lớp trưởng chép. Hoa chép bài lên bảng cho cả lớp chép theo. Được nữa bài thì thằng Tuấn bên dưới thúc: - Chép lẹ lẹ lên đi bạn! - Bài dài – Hoa nói một cách bực mình – chép mõi tay thấy mồ luôn còn kêu chép nhanh nữa. Nè, bộ tính chép lẹ rồi ra ngoài chơi hả? Tôi cấm đó. Hoa đột ngột ngưng chép quay xuống nói với một số bạn nam không chép bài: - Sao tụi bây không chịu chép bài đi? Định chống hả? Đám con trai riu ríu chép vào, riêng thằng Tuấn rụt đầu le lưõi. Chưa hết, mới tuần rồi thôi, Hoa để quên tập văn ở nhà, nghi hai bạn Tuấn, Thông ở bàn sau lấy. Tuấn, Thông cố thanh minh, nhưng Hoa vẫn đốp chát, nói liên nói xỏ, chửi bới om sòm. Thằng Thịnh "mắt kiếng” - vừa mới chuyển trường về - nói nhỏ với tôi: - Nhỏ này nữa lớn chắc ế chồng! Vậy mà lớp trưởng vẫn nghe được, cơn giận đổ lửa từ Tuấn, Thông chuyển sang Thịnh như cơn lốc: - Đồ con trai nhiều chuyện, không phải chuyện mình cũng xía vô. Mặc dù Thịnh "mắt kiếng” rất hiền nhưng nếu không có chúng tôi nhỏ Hoa chắc bị đánh. Vậy đó, ngày nào Hoa cũng tác oai, tác quái cái miệng với bạn bè, ngay cả nữ và luôn dành phần thắng. Ai thấy cũng khó chịu khi tiếp xúc. Cô Tâm dạy văn, cô Thuỷ dạy lý nhiều lần phê bình thẳng thắn mà nào Hoa chịu sửa đổi tính tình. Bạn bè không ai dám chơi chung, Hoa gần như bị cô lập. Giờ ra chơi mấy bữa nay tôi thấy cô nàng đứng một mình bên cửa sổ, trông ra khu vườn sinh vật của trường với vẻ mặt hơi buồn. Tôi nghĩ: phải chăng Hoa bắt đầu hối hận? Cũng có thể lắm!

Giờ ra chơi hôm nay, nhóm chúng tôi gồm: Lan, Tuấn, Thông, Thịnh, Hồng Loan và tôi ngồi lại bình luận những món ăn mà hôm chủ nhật cả nhóm thực hiện tại nhà Thông. Với cái giọng hài hứơc của thằng Tuấn, cả bọn nghiêng cười ngã làm Thịnh rớt luôn cả mắt kiếng. Hoa lẳng lặng đến ngồi phía sau nghe ké và cũng cười theo. Khi chúng tôi phát hiện, Hoa liền hỏi: - Các bạn tổ chức đi sau không rủ tôi? Thằng Thông lên tiếng: - Nói ra bạn hứa đừng cự, đừng la tôi mới dám nói. Hoa gật đầu: - Rồi tôi hứa đó, bạn nói đi - Nói thiệt, thấy bạn dữ quá nên không ai dám rủ bạn theo sợ… - Bạn nói sao… - Hoa lớn tiếng Cả đám nhao lên: - Lớp trưởng hứa là không la mà ! - Ờ, ờ… Tôi thấy thế liền lên tiếng: - Tôi thấy bạn học giỏi, lại có uy tín với lớp, nhiều lần định rủ bạn đi chơi với chúng tôi, e sợ các bạn khách phiền nên thôi. Chúng ta đều là những học sinh ở lớp cuối cấp, không còn bao lâu nữa sẽ chia tay. Tôi được biết một số bạn của lớp mình sẽ thi vào nhiều trường khác nhau. Bạn Thịnh thi vào trường đại học Y dược, bạn Tuấn đang lựa chọn giữa trường sư phạm và đại học khoa học xã hội nhân văn. Một số bạn lại chọn vào các trường cao đẳng, trung học chuyên nghiệp. Vì vậy, tôi chỉ mong chúng mình luôn có ấn tượng tốt với nhau khi đã ra trường. Lan sục sùi: - Còn mình dù đậu hay rớt tốt nghiệp cũng phải nghỉ học để đi may công nghiệp phụ giúp thêm gia đình, chứ thấy ba mình lớn tuổi mà phải đi làm mướn… Cả nhóm im lặng nhìn nhau. Còn Hoa cố nén xúc động ngoảnh mặt ra cửa sổ. Tôi hỏi ngay: - Mình nói thế không biết có phật ý Hoa điều gì? Hoa quay lại với đôi mắt đỏ hoe làm chúng tôi sửng sốt, giọng nói như dịu dàng hơn: - Không! Không! Mình không giận các bạn đâu. Tại vì mình quá lo với công việc và bản tính hơi nóng nảy nên để các bạn phiền lòng. Mính hứa từ nay nói năng tử tế, nhỏ nhẹ hơn. Cả nhóm đồng thanh: - Hoan hô lớp trưởng! Hoa gạt nước mắt nở một nụ cười duyên dáng. Bọn con trai chúng tôi xì xào với nhau: "Lớp trưởng cũng có duyên đấy chứ!”.
|