
Trời đã vào thu. Một làn gió nhẹ cũng làm rụng những chiếc lá phượng vĩ vàng úa rơi lả tả xuống đường. Tôi đạp xe chầm chậm trên phố. Sáng tinh mơ nên người đi lại còn thưa thớt. Con đường đến trường dường như dài ra sau gần ba tháng nghỉ hè. Hôm qua, nghe nhỏ Hân điện thoại báo tin hôm nay nhà trường tập trung học sinh để chuẩn bị năm học mới, tôi thấy nôn nao trong bụng. Vậy là chia tay những ngày hè buồn tẻ, bạn bè có dịp gặp nhau. Chợt tôi nhớ đến Thu – đứa bạn thân ngồi cùng bàn hai năm nay. Hôm kết thúc năm học, Thu trở về quê phụ giúp gia đình chuyện đồng áng. Hai đứa chia tay hẹn đầu năm học tới sẽ gặp. Thu còn hứa sẽ mang chôm chôm, nhãn lên đãi tôi ăn tới ngán thôi. Tôi hình dung vài phút nữa thôi, mình sẽ được Thu ôm chầm lấy cùng câu nói quen thuộc: "Nhớ mày quá!”. Sung sướng tột cùng. Vừa lên lớp 10, gia đình tôi chuyển lên thành phố Hồ Chí Minh sinh sống. Tôi học ở một trường vùng ven không xa nhà lắm. Trường mới, bạn mới không gnại bằng đám con trai cứ dòm ngó, chọc ghẹo. Ngay từ đầu, Thu đứng ra bênh vực, và cũng may mắn khi cô chủ nhiệm xếp tôi ngồi chung với nhỏ lớp phó kỷ luật này. Câu nói làm quen đầu tiên làm tôi nhớ mãi "Bạn đừng sợ, ngồi chung với tôi không ai ăn hiếp bạn đâu!”. Thu có dáng người to cao, nước da ngăm đen không có chút gì gọi là "dân thành phố” cả, ngược lại với khuôn mặt rất đẹp, ăn nói có duyên. Tôi thích mỗi khi Thu cười khoe chiếc răng khểnh trông ngộ nghĩnh. Chỉ vài ngày, chúng tôi đã thân nhau. Thu thông minh, nhanh nhẹn và học giỏi nên có uy tín trong lớp. Nhà Thu ở Đồng Tháp, rất nghèo. Thu là chỉ lớn của bốn đứa em, nhà chỉ có hai công đất ruộng nên cả cha lẫn mẹ phải đi làm mướn để kiếm tiền thêm. Thấy Thu ham học, lại học giỏi cha mẹ Thu gởi lên người cô ruột ở thành phố học từ năm lớp 6. Học buổi sáng buổi chiều giúp người cô may gia công quần áo, lo chuyện cơm nước, trông chừng em… Có bữa tôi đến nhà chơi thấy Thu vùa nấu cơm, vừa trông em rất tội nghiệp. Thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp Thu ngồi may phụ cô rồi sau đó đi giao hàng. Nhìn bạn vất vả bao nhiêu tôi càng thấy mình vô tích sự. Từ đó mỗi khi rỗi rảnh, tôi hay sang Thu chơi, nhân thể ôn bài và giúp Thu được việc gì thì giúp. Có lần Thu tâm sự: "Học hết lớp 12, Thu sẽ thi vào trường sư phạm và sẽ dạy văn như cô Vân chủ nhiệm. Thu sẽ mặc áo dài trắng và để tóc ngang y hệt cô”. Tôi gật đầu đồng ý vì đó cũng là ước mơ mà tôi ấp ủ lâu nay. Vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi, phút chốc tôi đến cổng trường. Nhiều nhóm học sinh vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Gởi chiếc xe đạp vào nhà xe, tôi đảo mắt tìm Thu mà chẳng thấy. Đi một vòng ra sân sau nhìn chiếc ghế đá dưới tán cây bàng mà hai đứa thường ngồi chỉ có nhỏ Hương và nhỏ Mai ngồi ăn bánh mì. Linh tính báo cho tôi biết có điều gì đó không hay. - Hà, Hà! Tiếng kêu lảnh lót của nhỏ Hân từ phía sau làm tôi giật mình quay lại. Hân đưa tôi lá thư vừa nói vừa thở: - Nãy giờ kiếm mày muốn chết. Hồi sáng sớm Thu có nhờ tao chuyển lá thư này cho mày. Không biết có chuyện gì mà nó vội vả lắm. Mày đọc đi, tao xuống căn tin một chút! Nói xong, Hân quày quả đi ngay. Tôi hồi hộp mở bức thư ra. Nét chữ quen thuộc của Thu như đang nhảy múa trước mắt tôi. Hà thân! Thu rất buồn khi báo tin cho Hà biết: Thu phải nghỉ học về quê phụ giúp gia đình. Mẹ Thu đang lâm trọng bệnh, khó qua khỏi. Là con gái lớn trong nhà, Thu hiểu trách nhiệm của mình lúc này phải làm gì cho gia đình. Suốt đêm qua, Thu không ngủ được và khóc rất nhiều. Phần vì thương mẹ, lo lắng sức khỏe cho ba rồi chuyện học hành của mấy đứa em, phần vì nghĩ tới chuyện học hành phải dở dang khi mà năm nay là năm cuối của đời học sinh. Hà ơi! Xa Hà Thu buồn lắm. Chúng mình quen và thân nhau suốt hai năm trời với biết bao kỷ niệm. Thu nhớ hoài những buổi hai đứa lững thững đi dạo trong sân trường, những khúc bánh mì mà Hàsan sẻ vào mỗi buổi sáng hay những hôm ngồi ghế đá dưới gốc bàng nói lên những ước mơ sau này. Vậy là mong muốn làm cô giáo dạy văn của Thu khó thành hiện thực. Thu cầu mong Hà tiếp tục thực hiện ước mơ của mình thay cho Thu nhé! Ngày ấy sẽ không còn xa đâu. Khi đó nếu gặp lại chắc vui lắm. Còn bây giờ… Hà ơi! Thu sẽ về quê làm ruộng, đi nhỏ cỏ, cắt lúa mướn như mẹ đỡ đần cho gia đình. Thu ngày xưa bây giờ trở thành cô thôn nữ nhà quê ngày ngày "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Thu biết Hà sẽ buồn lắm nhưng biết sao được Hà ơi! Mong saonỗi buồn này sớm qua đi để Hà chuyên tâm vào chuyện học hành va thi cử vào cuối năm. Cố lên Hà nhé! Có lẽ lâu lắm mình mới có dịp gặp nhau. Bạn thân của Hà Tôi thẩn thờ xếp lại bức thư, cố nén những giọt nước chực trào ra. Vậy là nhỏ bạn thtân nhất từ giã bạn bè, trường lớp. Chưa một lần đặt chân đến quê Thu giờ biết đâu mà tìm. Không biết Thu có vượt qua thử thách để tiếp tục đi học hay không không? Hình ảnh Thu với nụ cười có chiếc răng khểnhcứ chập chờn trong tâm trí tôi. Từ hôm nay nụ cười ấy chỉ còn trong ký ức. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây bàng với nỗi buồn man mác như mất đi vật gì quý báu. Đó chắc hẳn là một người bạn mà cao hơn chính là tình bạn. Một chiếc lá bàng vàng úa rơi xuống đúng vào chỗ Thu ngồi trước đây. Cầm chiếc lá bàng lên tôi chợt nghe lòng nặng trĩu.
|