Bài dự thi Tùy bút Tết của tôi 2012
TTO - Tôi có người bạn thân. Ngày cuối năm, anh than rằng chưa cảm nhận được mùa xuân, anh chỉ thấy mùa đông trong lòng với những đau khổ mà anh vừa trải qua. Trong một lần trò chuyện, tôi đã nói với anh, mùa xuân không đến từ đất trời, từ cây cỏ hoa lá thêm chồi mới - mà từ chính trong tim mình. Tết đến trong tim mình!
Mỗi người cảm nhận tết theo một cách riêng. Tết là đóng lại một năm cũ, tổng kết những thành tựu đã làm được và nỗ lực trong năm mới. Tết là hối hả về quê để cuộn tròn trong chăn nghe bếp củi tí tách mẹ nấu ấm nước buổi sớm tinh sương. Tết, với một số người cũng có thể là ngày nghỉ dài sau một năm bận rộn. Nhưng cho dù như thế nào, tết cũng là lúc lắng lại lòng mình để “lắng nghe mùa xuân về”.
Tôi mê tết như những ngày thơ - dù ký ức về cái tết nghèo vẫn còn nguyên trong trí nhớ. Tôi nhớ, đến chiều muộn 30, chị em tôi mới hăm hở dắt nhau đi mua duy nhất một đòn bánh tét để cúng ông bà mà thấy như đang chuẩn bị được ăn cỗ. Rồi chạy đến mấy chỗ bán hoa cạnh lề đường, lúc người ta đang bán tháo những chậu hoa cuối cùng, để được mua rẻ một chậu cúc vàng mà vui sướng như được mang về nhà cả mùa xuân. Rồi quây quần xem mẹ làm mứt dừa, tranh nhau cậy phần cháy dính đáy chảo mà thấy như được ngọt ngào nguyên cả năm. Những nồng nàn mà cay cay nơi sống mũi như thế của cái tết xưa vẫn chảy vào tim mỗi lần gió xuân về!
Lớn lên một chút, đi học xa, tết của tôi là đợt trốn học thật dài để về quê với mong muốn gặp lại bạn cũ. Góc phố, con đường, thư viện, hàng cây dương xỉ xanh rì dọc đường biển… đều là những kỷ niệm mà chỉ có khi tết đến mới được lục lọi tìm về. Bạn bè đứa đi đứa ở, nhưng còn được bao nhiêu cũng dắt nhau đi qua những chốn tuổi trẻ hẹn hò. Nơi này chúng mình ngồi “thiền” từ sáng tới đêm để học cho xong mấy chục bộ đề thi mà thực phẩm duy nhất là cái bánh mì cắn vội. Nơi kia chúng mình cắm trại mùa hè và cái nắm tay thẹn thùng lần đầu tiên. Con đường nọ là nơi cả khối 12 đi lang thang suốt đêm trong ngày cuối cùng trước khi mỗi đứa một ngả rẽ… Những cơn gió se lạnh càng làm ký ức ùa về nhanh hơn, nhức buốt hơn trong tim khi thảng thốt nhìn về mấy chục năm đã trôi qua!
Rồi bộn bề đi làm, tết của tôi còn là lúc vật lộn với báo cáo, kế hoạch, hội nghị, tổng kết... Nhưng có một việc mà cho dù bận rộn thế nào, hàng năm tôi đều phải dành thời gian để nghiêm túc thực hiện, đó là viết thiệp chúc tết cho các nhân viên của mình. Việc này tưởng chừng giản đơn nhưng với tôi là tất cả sự trân trọng mà tôi dành cho các cộng sự. Tôi quản lý trên dưới khoảng 15 người, là 15 cánh thiệp được thiết kế khác nhau.
Tôi dành một khoảng thật lặng cho riêng mình nhìn lại một năm đã qua với tất cả thành công và tồn tại của từng người, nhớ từng nụ cười, niềm vui và cả những giọt nước mắt của từng cộng sự trong công việc. Để khi đặt bút viết trên từng cánh thiệp, mỗi dòng chữ là tất cả những gởi gắm, chia sẻ, ước mong dành cho từng người. Và tôi thật sự xúc động khi các cộng sự trân trọng những gì mà tôi đã trao. Tết của tôi thêm ý nghĩa khi được cùng các đồng nghiệp nhìn về một năm qua và phấn đấu cho một năm tới như thế!
Và tết còn là về với gia đình, là dành thời gian cho con trai bé bỏng, là ngấu nghiến những cuốn sách và những tờ báo xuân, là dành thời gian để “đọc” lại lòng mình. Tôi hiểu, tết không phải là ở thành thị hay nông thôn, tết không phải là ngập tràn bánh chưng dưa hấu, tết chỉ thật sự đến khi ta cảm nhận được những yêu thương. Tôi rất hy vọng anh bạn tôi và tất cả mọi người đều cảm nhận được như thế - tết chỉ đến từ trong tim mình!
LÊ QUỲNH THƯ (TP.HCM)